Trên đường làng, bọn trẻ con thi nhau bắt ve sầu đang phun nước trên cây. Nhớ dáng cha ướt đầm lưng áo, rơm rạ hong dưới nắng khô cong. Thương dáng mẹ lưng còng, tóc rối tần tảo chắt chiu từng hạt gạo. Ngày mùa thóc lúa đầy bồ, nhưng bữa cơm mẹ không dám ăn no. Vì mẹ biết, bồ thóc sẽ vơi đi rất nhanh với lũ con đang tuổi ăn, tuổi lớn…
Rồi những mùa hè vất vả cày cuốc be bờ, đắp đập của cha đã đem về nhiều hơn ngô lúa. Rồi những năm tháng lam lũ tần tảo của mẹ đã nuôi lũ con khôn lớn, trưởng thành. Thời gian cứ trôi đi mang theo những nhọc nhằn, để lại thân gầy ốm yếu của mẹ. Rồi một ngày, cha mang về tờ giấy. Hôm sau, anh trai tôi hớn hở lên xã tuyển vào bộ đội. Và từ đó anh biền biệt ra đi. Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn.
Tiền tuyến cần chi viện sức người, sức của. Người anh thứ hai của tôi lại xung phong lên đường ra trận. Ngày ấy đang mùa hoa phượng đỏ rợp sân trường. Những học sinh cuối cấp 3 được nhà trường cho phép tham gia tiễn các anh bộ đội ra trận. Lũ chúng tôi ùa ra đứng kín hai bên đường, tung những cành hoa phượng lên chiếc xe ô tô chờ quân. Anh trai tôi có mặt trên đó, rạng rỡ nụ cười và ném xuống tặng tôi một quyển sổ.
Đêm đó, tôi không thể ngủ, khi đọc những dòng nhật ký của anh. Tôi nhớ nhất mấy dòng anh viết đêm cuối cùng trong căn nhà của Mẹ. “Mẹ ơi, ngày mai sẽ là ngày quan trọng nhất trong đời của con. Bộ quân phục màu lá mẹ vẫn yêu thích sẽ thuộc về con trai của Mẹ. Con hứa sẽ mang vinh quang về cho mẹ, cho quê hương…”. Thật lòng, khi đó tôi còn rất mơ hồ về những điều anh viết. Nhưng trong tôi cứ trào dâng niềm tự hào và kiêu hãnh…
Gần 50 năm trôi qua, tấm Bằng Tổ quốc ghi công đã ố vàng trong khung kính. Mỗi lần nhìn lên tấm Bằng treo ngay ngắn trên tường, tôi lại thấy cay cay tròng mắt.
Trong hàng triệu những người con đất Việt đã dấn thân, khoác lên mình bộ quân phục màu xanh và nhận lấy danh xưng, người lính bộ đội Cụ Hồ đầy tự hào, họ là những chiến sĩ tự nguyện lấy máu mình tô thắm thêm màu cờ Tổ quốc…
Ký ức về một thời hoa đỏ vẫn cháy lên trong trái tim không ngủ yên. Cứ bâng khuâng nhớ, bâng khuâng thương, bâng khuâng buồn. Đâu đó trên con đường mỗi ngày ta qua vẫn nồng nàn bao kỷ niệm. Vẫn ngân lên những giai điệu khát khao, cháy bỏng. Xin mượn lời bài thơ “Thời hoa đỏ” của nhà thơ Thanh Tùng cho cái kết của bài viết này: “… Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao. Bước lặng trên con đường vắng năm nao. Chỉ có tiếng ve sôi ồn ào. Mà chẳng cho lòng nguôi yên chút nào...”
Gửi phản hồi